Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016

28.2.16

Làm sao tim lại ra trống rỗng và chai sạn đến mức này?

Sao mà cảm thấy đau và hụt hẫng đến vậy?

Người ta yêu, là người ta có quyền làm nhau tổn thương - đúng không?

Mình nhận ra là, thứ tình yêu đó, chỉ có lớp vỏ bọc để che đậy nó thì hào nhoáng và lộng lẫy.

Còn bản thân nó, chỉ đầy những nỗi tổn thương - đầy đau đớn và thất vọng!!!


Đã là lần thứ bao nhiêu phải rơi nước mắt?

Đã là lần thứ bao nhiêu tưởng chừng như tim phải vỡ vụn ra trăm mảnh?

Và còn bao nhiêu lần nữa???


Bao nhiêu câu hỏi cứ quay cuồng và mệt mỏi

Ngày mai thôi, mình sẽ lại rung động trước người, sẽ lại mềm lòng ra mà tha thứ, mặc sức cho người hết lần này đến lần khác làm tim mình đau đến nghẹt thở; mặc sức cho người hết lần này đến lần khác cầm dao mà rạch vào tim những vết thương sâu hoắm.


Phải chăng người biết mình dễ tha thứ, nên mới thỏa sức làm tim mình đau?

Phải chăng người nghĩ mình mạnh mẽ, nên đằng sau những nụ cười của mình, người không thấy nổi 1 giọt nước mắt?

Phải chăng, người không biết rằng, dù đã tha thứ, nhưng những vết thương người để lại trong trái tim, trong tâm trí, và suy nghĩ của mình, chẳng bao giờ lành lại được.

Để vết thương này chưa kịp lành, người lại nhẫn tâm rạch tiếp lên đó 1 vết thương mới....


Là con gái, sinh ra có phải để cho người yêu thương lúc cần, và ruỗng rẫy lúc muốn?

Con gái, có phải không biết đau?

Hay con gái, có sức chịu đựng lớn hơn, nên người chẳng bao giờ bận lòng?


Hôm nay mình đã nói với người rằng mình mệt mỏi.

Hôm nay mình cũng chạnh lòng vì người hát 1 bài hát, và bảo rằng để tặng người yêu cũ.

Hôm nay, mình với người, lại to tiếng với nhau.


Mình, thật sự kiệt sức rồi người ạ. 

Mình chẳng đủ sức để chịu đựng thêm, cũng chẳng đủ sức để tha thứ nữa.

Mình, chỉ muốn biết rằng, người...có thật sự yêu mình không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét