Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Sao...(I)


Thực sự...đã có ai nói với anh rằng, anh thật tàn nhẫn chưa?

Có lẽ anh không biết đêm hôm ấy, là cái đêm cơn sốt hành hạ em ghê gớm nhất? Em đã gần như mê man đi, trên tay vẫn cầm điện thoại có tin nhắn của anh...



Tại sao hả anh ? 

Tại sao đã bước đi, còn cố quan tâm em như thế?

Tại sao không còn yêu em,mà lúc em yếu đuối nhất, mệt mỏi nhất, cần có anh nhất, anh lại xuất hiện ?

Tại sao lại khiến em không biết mình nên làm gì, chỉ chọn cách giả vờ lạnh lùng rồi im lặng, im lặng đến đớn đau mà chỉ biết cầm điện thoại lên và khóc?

Tại sao lại chia sẻ với em rằng anh cũng đang mệt mỏi vì bao nhiêu áp lực?

Tại sao còn quay về, để em lại muốn được an ủi, được chia sẻ với anh ?


Tại sao vậy anh?

Tại sao còn khiến lòng em đau đến ngạt thở đi như thế?

Em cứ tưởng rằng,bản thân mình đã thật sự mạnh mẽ, ít nhất là đã có thể che dấu đi những giọt nước mắt yếu đuối.

Em cứ tưởng rằng, anh đã ở 1 góc nào đó sâu trong trái tim em, sâu lắm...

Em cứ tưởng rằng..thật sự..em đã quên được anh...


Cơ mà.. 

Không phải..

Không hề anh ạ...

Anh có nhận ra rằng, việc đầu tiên em làm khi thức giấc, là onl fb xem tối qua anh thức đến mấy giờ

Anh có biết rằng em vẫn vào fb của anh thường xuyên, chỉ muốn biết hôm nay anh như thế nào?

Anh có tin rằng, thứ ru em đi vào giấc ngủ hằng đêm, là những tin nhắn của anh..Những tin nhắn ấm áp mà em không nỡ xóa đi...

Yêu 1 người thật dễ..còn quên 1 người, khó quá, đúng không?


Em bảo anh đi đi

Sao anh không đứng lại

Để mình em hoang hoải

Thổn thức cả đêm đông.


Anh hỏi em ổn không

Em mỉm cười, em ổn

Sao không thấy thương tổn

Giấu trong đáy mắt sâu



Chúng ta là gì đâu

2 người dưng, xa lạ

Đừng quan tâm nữa nhá.

Để em được bình yên.

- Cầu Rác, 06/04/2015-



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét