Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

... 21.5.15

Em nhận ra, chúng ta, chẳng ai có lỗi cả…

Có chăng, chỉ là chúng ta không đủ mạnh mẽ, không đủ kiên nhẫn, và hơn cả, là yêu thương không đủ lớn để thắng được cái khoảng cách hơn 300 cây số kia !

Tình yêu, có lẽ cũng chỉ như 1 cây non thôi anh nhỉ. Không chăm bẵm, không vun tưới, thì càng ngày nó cũng chỉ tàn úa đi thôi.

Anh và em, có một lúc nào đó, đã ngỡ rằng mình có thể nắm chặt tay nhau mãi được

Anh và em, đã có lúc còn vạch ra cả những dự định cho tương lai hai đứa như thế nào..

Chúng ta, đã có duyên để gặp nhau, để cùng nhau đi được 1 đoạn đường ngắn

Nhưng… lại không đủ để đi mãi với nhau.



Lạ thật đấy…

Hôm nay, em lại mỉm cười trước tin nhắn của 1 người con trai khác, với 1 cảm xúc lạ lắm, mà không phải là anh.

Hôm nay, em cũng quên không vào fb của a nữa…

Có lẽ, anh cũng thế, đúng không?


Anh này…
Anh còn buồn 1 chút nào không ?

Anh còn 1 chút chút nào nhớ đến em không?

Anh còn 1 chút chút chút nào còn muốn quay lại ???

Hay là, chỉ mình em tự huyễn hoặc mình trong cái giấc mơ ngàn đời không có thật ấy, để đến khi thức giấc, em lại giật mình với khuôn mặt đầm đìa nước mắt, và nhận ra, chỉ là mơ ???

Hay là, chỉ mình em còn hi vọng ?

Để đến bây giờ,

Anh lãng quên em ?

Em lãng quên anh?

Hay là… Ta lãng quên nhau???


Nhưng mà.. anh này…

Em sợ. thật sự sợ đến một lúc nào đó, khi nhìn thấy hình ảnh của anh, mà trong em không còn 1 chút cảm xúc nào nữa.

Sợ rằng, đến 1 ngày nào đó, khi nghe ai đó nhắc tên anh, em không còn giật mình nữa..

Sợ rằng, đến khi chúng ta gặp lại nhau, chúng ta, không phải là 2 người yêu nhau, không phải là bạn… mà chỉ có thể là những người dưng xa lạ..

Dù rằng, trước sau gì, em cũng phải trải qua nó, đúng không  ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét